Chào mừng các bạn đến với vatly.edu.vn! Trong bài viết hôm nay, chúng ta sẽ khám phá một trong những chủ đề thú vị và cơ bản nhất trong môn Vật lý học: Biến dạng cơ của vật rắn. Đây là một hiện tượng phổ biến và quan trọng, ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực từ kỹ thuật, công nghiệp cho đến đời sống hàng ngày.
Biến dạng cơ không chỉ là sự thay đổi hình dạng hay kích thước của một vật rắn dưới tác động của lực ngoài, mà còn là một trong những yếu tố cốt lõi để đánh giá độ bền, độ ổn định của vật liệu trong các ứng dụng thực tế. Cùng chúng tôi đi sâu vào hiểu biết cách mà các vật rắn phản ứng dưới các tác động vật lý, và khám phá các nguyên lý đằng sau biến dạng cơ.
Khi một thanh rắn bị kéo giãn hoặc nén, mức độ biến dạng của nó được đo lường thông qua độ biến dạng tỉ đối. Độ biến dạng tỉ đối, ký hiệu là ε, được tính bằng công thức ε = |Δl| / l0. Trong đó:
– \( \epsilon \) (epsilon) là độ biến dạng tỉ đối, biểu thị tỷ lệ thay đổi chiều dài so với ban đầu.
– \( l_0 \) là chiều dài ban đầu của thanh.
– \( l \) là chiều dài của thanh sau khi biến dạng.
– \( \Delta l \) là sự chênh lệch chiều dài, tức là \( l – l_0 \).
Nếu \( \Delta l \) là một số dương, điều này chỉ ra rằng thanh đã bị kéo giãn; nếu \( \Delta l \) là một số âm, điều này cho biết thanh đã bị nén. Biến dạng cơ xảy ra do ảnh hưởng của lực bên ngoài lên kích thước hoặc hình dạng của vật rắn. Nếu sau khi loại bỏ lực tác động, vật rắn trở lại được hình dạng và kích thước ban đầu của mình, biến dạng này được gọi là biến dạng đàn hồi, và vật liệu đó được xem là có tính đàn hồi cao.
Giới hạn đàn hồi là khái niệm chỉ mức độ lực tối đa mà một vật rắn có thể chịu đựng mà vẫn giữ được hình dạng và kích thước ban đầu sau khi lực được gỡ bỏ. Khi lực tác động vượt quá giới hạn này, vật rắn sẽ trải qua một loại biến dạng vĩnh viễn gọi là biến dạng không đàn hồi hoặc biến dạng dẻo. Điều này xảy ra khi lực tác dụng lên vật rắn quá lớn, khiến cho nó không thể trở lại trạng thái ban đầu của mình, mất đi tính đàn hồi tự nhiên.
Trong thực tế, giới hạn đàn hồi đánh dấu ranh giới giữa biến dạng đàn hồi (tạm thời) và biến dạng không đàn hồi (vĩnh viễn). Việc hiểu biết về giới hạn đàn hồi của vật liệu là rất quan trọng trong các ứng dụng kỹ thuật và thiết kế, để đảm bảo rằng các cấu kiện không bị biến dạng không mong muốn dưới tác động của các tải trọng trong quá trình sử dụng.
Theo định luật Húc, mối liên hệ giữa độ biến dạng tỉ đối (ε) của một vật rắn và ứng suất (\(\sigma\)) được thể hiện qua công thức sau:
\[ \epsilon = f(\sigma) \]
Trong đó:
– \( \sigma \) là ứng suất, biểu thị lực tác động trên mỗi đơn vị diện tích của vật rắn, đo bằng pascal (Pa), với 1 Pa tương đương 1 Newton trên mét vuông (1 N/m²).
Định luật này giúp chúng ta hiểu cách vật rắn phản ứng khi chịu các lực kéo hoặc nén, với việc ứng suất và độ biến dạng tỉ đối tỷ lệ thuận với nhau trong phạm vi vật liệu vẫn đàn hồi.
Định luật Húc phát biểu rằng trong giới hạn đàn hồi của nó, độ biến dạng tỉ đối (ε) của một vật rắn hình trụ và đồng chất tỉ lệ thuận với ứng suất (σ) tác dụng lên vật đó. Công thức được biểu diễn như sau:
\[ \epsilon = \frac{|\Delta l|}{l_0} = \sigma \alpha \]
trong đó:
– \( \epsilon \) là độ biến dạng tỉ đối, chỉ sự thay đổi chiều dài so với chiều dài ban đầu.
– \( \Delta l \) là độ thay đổi chiều dài.
– \( l_0 \) là chiều dài ban đầu của vật rắn.
– \( \sigma \) là ứng suất tác dụng, đo bằng Pascal (Pa).
– \( \alpha \) là hệ số tỉ lệ, phụ thuộc vào chất liệu của vật rắn.
Định luật này cung cấp khả năng dự đoán cách một vật liệu cụ thể sẽ phản ứng khi chịu tải trong giới hạn đàn hồi của nó, giúp kỹ sư thiết kế và kiểm soát các yếu tố kỹ thuật một cách hiệu quả hơn.
Lực đàn hồi trong một vật rắn được xác định dựa trên mức độ biến dạng của nó, cụ thể là độ biến dạng \( |\Delta l| = |l – l_0| \), nơi l là chiều dài sau biến dạng và \( l_0 \) là chiều dài ban đầu. Độ lớn của lực đàn hồi, ký hiệu là \( F_{dh} \), tỉ lệ thuận với độ biến dạng này theo công thức:
\[ F_{dh} = k \cdot |\Delta l| \]
Trong đó:
– \( k \) là độ cứng, hay còn gọi là hệ số đàn hồi của vật liệu, đo bằng Newton trên mét (N/m). Giá trị của \( k \) được xác định bởi công thức \( k = \frac{E \cdot S}{l_0} \), với \( E \) là suất đàn hồi và \( S \) là tiết diện ngang của vật rắn.
– \( E \), hay suất đàn hồi, đặc trưng cho tính đàn hồi của vật chất và được đo bằng Pascal (Pa). Suất đàn hồi \( E \) cũng được liên hệ với \( \alpha \) qua công thức \( E = \frac{1}{\alpha} \).
Thông qua lực đàn hồi, ta có thể hiểu rõ hơn về phản ứng của vật liệu khi chịu tác động ngoại lực và khả năng phục hồi hình dạng ban đầu của nó.
Bài 1:Một lò xo có chiều dài tự nhiên là 30 cm. Khi treo một vật nặng 2 kg, chiều dài của lò xo là 35 cm.
– Tính độ biến dạng tỉ đối của lò xo.
– Giả sử lò xo tuân theo định luật Húc, hãy tính độ cứng của lò xo.
Giải:
Tính độ biến dạng tỉ đối \( \epsilon \):
\[\epsilon = \frac{|\Delta l|}{l_0} = \frac{|35 \text{ cm} – 30 \text{ cm}|}{30 \text{ cm}} = \frac{5 \text{ cm}}{30 \text{ cm}} = \frac{1}{6}\]
Tính độ cứng của lò xo (k), biết trọng lượng vật nặng là lực kéo lò xo:
\[F = mg = 2 \text{ kg} \times 9.8 \text{ m/s}^2 = 19.6 \text{ N}\]
Theo định luật Húc, \( F = k \Delta l \):
\[k = \frac{F}{\Delta l} = \frac{19.6 \text{ N}}{0.05 \text{ m}} = 392 \text{ N/m}\]
Bài 2:Một thanh thép có tiết diện tròn đường kính 1cm, dài 2 m, được kéo dãn bởi một lực 3000 N.
– Tính ứng suất trong thanh thép.
– Biết suất đàn hồi của thép là \(200 \times 10^9\) Pa, tính độ dài dãn ra của thanh thép.
Giải:
Tính diện tích tiết diện của thanh thép \( S \):
\[S = \frac{\pi d^2}{4} = \frac{\pi (0.01 \text{ m})^2}{4} = 7.85 \times 10^{-5} \text{ m}^2\]
Tính ứng suất \( \sigma \):
\[\sigma = \frac{F}{S} = \frac{3000 \text{ N}}{7.85 \times 10^{-5} \text{ m}^2} = 38.22 \times 10^6 \text{ Pa}\]
Tính độ dài dãn ra \( \Delta l \) sử dụng công thức biến dạng:
\[\epsilon = \frac{\sigma}{E} = \frac{38.22 \times 10^6 \text{ Pa}}{200 \times 10^9 \text{ Pa}}\]
\[\epsilon = 1.911 \times 10^{-4}\]
\[\Delta l = \epsilon \cdot l_0 = 1.911 \times 10^{-4} \times 2 \text{ m} = 0.0003822 \text{ m} = 0.3822 \text{ mm}\]
Dưới đây là thêm hai bài tập luyện tập về biến dạng cơ của vật rắn cho học sinh lớp 10, bao gồm cả phần giải chi tiết, giúp học sinh hiểu sâu hơn về định luật Húc và các hiện tượng liên quan:
Bài 3:Một lò xo có độ cứng 150 N/m, được treo thẳng đứng và kéo dãn bởi các vật nặng có khối lượng khác nhau. Khi treo vật nặng 1 kg, lò xo dãn ra 10 cm. Hãy xác định xem lò xo này có vượt quá giới hạn đàn hồi của nó hay không, biết rằng lò xo chỉ đàn hồi hoàn toàn nếu độ dãn không vượt quá 15 cm.
Giải:
Tính lực kéo lò xo do vật nặng 1 kg:
\[F = mg = 1 \text{ kg} \times 9.8 \text{ m/s}^2 = 9.8 \text{ N}\]
Độ dãn của lò xo khi treo vật nặng 1 kg là 10 cm (0.1 m), kiểm tra so với giới hạn đàn hồi:
\[\text{Độ dãn giới hạn} = 15 \text{ cm} = 0.15 \text{ m}\]
Do độ dãn khi treo vật nặng 1 kg là 0.1 m, nhỏ hơn 0.15 m, nên lò xo vẫn nằm trong giới hạn đàn hồi và không bị biến dạng vĩnh viễn.
Bài 4:Hãy thiết kế một thí nghiệm để kiểm tra định luật Húc với một lò xo. Dùng một bộ quả cân và đo chiều dài của lò xo khi không có tải và khi treo các quả nặng 100 g, 200 g, và 300 g.
Giải:
Thiết lập thí nghiệm:
– Đo chiều dài ban đầu của lò xo (không tải).
– Treo từng quả cân lên lò xo và đo chiều dài mới sau mỗi lần treo.
Thu thập dữ liệu:
– Giả sử chiều dài ban đầu của lò xo là \( l_0 = 20 \text{ cm} \).
– Chiều dài khi treo quả 100 g: \( l_1 = 23 \text{ cm} \).
– Chiều dài khi treo quả 200 g: \( l_2 = 26 \text{ cm} \).
– Chiều dài khi treo quả 300 g: \( l_3 = 29 \text{ cm} \).
Phân tích:
– Tính độ dãn cho mỗi trọng lượng:
\[\Delta l_1 = 23 \text{ cm} – 20 \text{ cm} = 3 \text{ cm}\]
\[\Delta l_2 = 26 \text{ cm} – 20 \text{ cm} = 6 \text{ cm}\]
\[\Delta l_3 = 29 \text{ cm} – 20 \text{ cm} = 9 \text{ cm}\]
– Tính lực kéo tương ứng với mỗi quả cân:
\[F_1 = 0.1 \text{ kg} \times 9.8 \text{ m/s}^2 = 0.98 \text{ N}\]
\[F_2 = 0.2 \text{ kg} \times 9.8 \text{ m/s}^2 = 1.96 \text{ N}\]
\[F_3 = 0.3 \text{ kg} \times 9.8 \text{ m/s}^2 = 2.94 \text{ N}\]
– Kiểm tra tỷ lệ \( F \) với \( \Delta l \) để xác nhận định luật Húc:
\[\text{Tỷ lệ } k = \frac{F}{\Delta l}\]
\[k_1 = \frac{0.98 \text{ N}}{3 \text{ cm}}, \; k_2 = \frac{1.96 \text{ N}}{6 \text{ cm}}, \; k_3 = \frac{2.94 \text{ N}}{9 \text{ cm}}\]
=> Kết luận: Nếu các giá trị \( k \) xấp xỉ nhau, định luật Húc được xác nhận.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết về biến dạng cơ của vật rắn trên vatly.edu.vn. Hy vọng bạn đã hiểu rõ hơn về cách vật rắn phản ứng khi chịu lực và các yếu tố ảnh hưởng tới biến dạng của chúng. Áp dụng kiến thức này trong học tập và ứng dụng thực tiễn để giải quyết các vấn đề cụ thể.
Đừng quên theo dõi trang để cập nhật thêm nhiều kiến thức hữu ích về Vật lý. Nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc thắc mắc nào, hãy để lại bình luận; chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ bạn. Chúc bạn ngày mới tốt lành và tràn đầy năng lượng!
Address: 22 Đ. D6, Tân Thuận Tây, Quận 7, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
Phone: 0988747828
E-Mail: contact@vatly.edu.vn